Taisachpdf.net – Quyển sách 100 Câu Hỏi Về Gia Định Sài Gòn – 100 Sự Kiện Nổi Bật (1975 – 2005) Ở Thành Phố Hồ Chí Minh viết bởi Tác giả Trần Thanh Phương và được phát hành ngày 2007 bởi Nxb Văn Hóa Sài Gòn.
100 Câu Hỏi Về Gia Định Sài Gòn – 100 Sự Kiện Nổi Bật (1975 – 2005) Ở Thành Phố Hồ Chí Minh viết về chủ đề Sách Chuyên Ngành và được bán với giá 65.000đ. Hãy mua sách để ủng hộ tác giả bạn nhé.
Bạn đang tìm: 100 Câu Hỏi Về Gia Định Sài Gòn – 100 Sự Kiện Nổi Bật (1975 – 2005) Ở Thành Phố Hồ Chí Minh PDF
Thông tin về sách
Tác giả: | Trần Thanh Phương |
Nhà phát hành: | Nxb Văn Hóa Sài Gòn |
Nhà xuất bản: | |
Ngày phát hành | 2007 |
Định dạng |
Download ebook 100 Câu Hỏi Về Gia Định Sài Gòn – 100 Sự Kiện Nổi Bật (1975 – 2005) Ở Thành Phố Hồ Chí Minh pdf.
Bạn có thể tải sách 100 Câu Hỏi Về Gia Định Sài Gòn – 100 Sự Kiện Nổi Bật (1975 – 2005) Ở Thành Phố Hồ Chí Minh PDF tại đây.
Nội dung sách 100 Câu Hỏi Về Gia Định Sài Gòn – 100 Sự Kiện Nổi Bật (1975 – 2005) Ở Thành Phố Hồ Chí Minh.
100 Câu Hỏi Về Gia Định Sài Gòn – 100 Sự Kiện Nổi Bật (1975 – 2005) Ở Thành Phố Hồ Chí Minh
100 Câu Hỏi Về Gia Định Sài Gòn – 100 Sự Kiện Nổi Bật (1975 – 2005) Ở Thành Phố Hồ Chí Minh:” cùng với việc hòa nhập vào dòng chảy lịch sử chung của toàn quốc, sau ngày 30/04/1975 TP Hồ Chí Minh đã trải qua 2 thời kỳ biến động. Thời kỳ thứ nhất gồm những nỗ lực mà hiện nay đã có cơ sở để kết luận là vô vọng trong việc xây dựng một cuộc sống dân giàu nước mạnh, xã hội công bằng văn minh trên cơ sở nền kinh tế kế hoạch hóa tập trung, thời kỳ thứ hai gồm những nỗ lực để khắc phục hiệu quả của những sai lầm trong thời kỳ thứ nhất mà biểu hiện tập trung là xây dựng một nền kinh tế hàng hóa với những quan hệ thị trường trong bối cảnh toàn cầu hóa hiện nay. Lịch sử Thành Phố từ ngày 30/04/1975 đến nay do đó vẫn là một đối tượng sử học chưa định hình và cần có nhiều thời gian hơn mới có thể tìm hiểu và kết luận. Quyển sách nhằm giới thiệu cho người đọc những sự kiện nổi bậc trong đời sống kinh tế, chính trị văn hóa, xã hội, khoa học, nghệ thuật… ở Thành Phố trong hai thời kỳ nói trên. Mời các bạn đón đọc.
Báo chí giới thiệu
Bị Thiêu Sống (Thứ Hai, 03/03/2008)17 tuổi, Souad đem lòng yêu một chàng trai. Tại ngôi làng của cô, cũng như nhiều ngôi làng khác, tình dục trước hôn nhân đồng nghĩa với cái chết. Vì tội làm ô danh, gia đình cô chỉ định người anh rể thực hiện bản án. Bị thiêu sống hết sức tàn khốc, Souad được cứu sống nhờ một phép lạ. Cô quyết định chấp nhận mọi rủi ro, thay mặt tất cả những người phụ nữ đang bị đe dọa mạng sống để lên tiếng. Hằng năm trên thế giới có hơn 5.000 trường hợp như vậy xảy ra, nhưng đa số không được biết đến. Bị thiêu sống – Kỳ 1: Hỏa hìnhTôi nghe thấy cánh cổng đóng sập lại. Anh ta kia rồi, anh ta đang tiến lại gần. 25 năm sau, tôi vẫn thấy lại những hình ảnh đó, như thể thời gian đã ngưng lại.Đó là những hình ảnh cuối cùng của quãng đời trước của tôi, ở đó, trong ngôi làng của tôi ở Cisjordanie. Chúng lướt qua thật chậm như trong các bộ phim truyền hình.Lạnh ngắt và bốc cháyHussein, anh rể tôi, mặc đồ bảo hộ lao động, một chiếc quần âu cũ với áo cộc tay. Anh ta đến trước mặt tôi và mỉm cười: “Chào, khỏe chứ?”. Anh ta nhai một cọng cỏ trong mồm và vẫn mỉm cười: “Tôi sẽ lo cho cô”. Nụ cười đó… Anh ta nói sẽ lo cho tôi, một điều mà tôi không trông đợi. Tôi cũng mỉm cười để cảm ơn anh ta nhưng không dám nói gì.”Bụng cô xem chừng đã khá to rồi đấy?”. Tôi cúi đầu, xấu hổ không dám nhìn anh ta. Tôi cúi thấp hơn nữa, trán chạm vào đầu gối. “Cả cái vết kia trên mặt nữa. Cô cố ý bôi nước lá móng phải không?”. “Không, em chỉ bôi trên tóc, em không cố ý”. “Cố ý hẳn đi rồi, để che cái vết”. Tôi nhìn đống quần áo mà tôi đang vò trên đôi tay run bắn. Đó là hình ảnh bất động và rõ ràng cuối cùng. Đống quần áo tôi đang vò dở và đôi tay run lẩy bẩy của tôi. Bất thình lình, tôi cảm thấy có cái gì đó lạnh ngắt đang chảy trên đầu tôi. Và ngay sau đó, người tôi bốc cháy. Tôi hiểu ngọn lửa do đâu và thước phim quay nhanh hơn, các hình ảnh cũng hiện ra rất nhanh. Tôi bắt đầu chạy chân đất khắp vườn, tôi đập hai tay lên tóc, gào thét thật to và cảm thấy chiếc áo của mình đang bay phấp phới phía sau lưng. Không biết lửa có bén sang áo của tôi không?Tôi ngửi thấy mùi xăng và tôi chạy. Bị đuôi áo làm vướng chân nên tôi không chạy được những bước dài. Tôi chỉ còn biết nghe theo bản năng, nghe theo sự thúc giục của nỗi kinh hoàng, chạy xa cái sân. Tôi chạy về phía vườn vì không còn lối thoát nào khác. Nhưng sau đó tôi gần như không còn nhớ gì nữa. Tôi chỉ biết là tôi đã chạy với ngọn lửa trên người và kêu thét thật to. Tôi đã làm thế nào để chạy thoát? Anh ta có đuổi theo tôi không? Hay anh ta đứng đợi lúc tôi ngã xuống để xem tôi bị thiêu trong ngọn lửa.Tối đenRõ ràng tôi đã trèo qua bước tường thấp trong vườn để chạy sang vườn hàng xóm hoặc chạy ra đường. Có mấy người phụ nữ, hình như là hai người, vậy là chắc chắn tôi đã chạy ra đường và họ cố dập tắt ngọn lửa trên người tôi. Bằng khăn trùm đầu của họ, tôi đoán như vậy.Họ dẫn tôi ra con suối của làng và nước đổ ào lên người tôi giữa lúc tôi tiếp tục kêu thét vì kinh sợ. Tôi nghe thấy tiếng la hét của họ, những người phụ nữ đó, nhưng mắt tôi không thấy gì cả. Đầu tôi cúi gập xuống ngực, tôi cảm thấy có dòng nước lạnh đang chảy, chảy không ngừng và tôi kêu đau vì dòng nước lạnh như thiêu đốt tôi. Tôi nằm co quắp, tôi ngửi thấy mùi thịt cháy, mùi khói bốc lên. Có lẽ tôi bị ngất đi. Tôi không nhìn rõ được. Chỉ còn vài hình ảnh mơ hồ, vài tiếng động như thể tôi đang ngồi trên chiếc xe tải nhỏ của cha tôi. Nhưng người lái không phải cha tôi. Tôi nghe thấy mấy người phụ nữ đang khóc thương cho tôi. “Tội nghiệp con bé”, “Tội nghiệp”… Họ an ủi tôi. Tôi đang nằm trên một chiếc ôtô. Tôi cảm thấy bị xóc nẩy khi xe chạy trên đường. Tôi nghe thấy tiếng rên rỉ của chính tôi.Và rồi không nghe thấy gì nữa và rồi lại nghe có tiếng động của chiếc xe và giọng nói của mấy người phụ nữ. Tôi cảm thấy nóng rực như thể ngọn lửa vẫn đang tiếp tục cháy trên người. Tôi không sao ngẩng đầu lên được, và không thể cử động thân mình, không thể cử động hai tay, tôi đang cháy, vẫn đang cháy… Mùi xăng từ người tôi bốc lên nồng nặc. Nghe tiếng động cơ ôtô, tiếng than khóc của mấy người phụ nữ nhưng tôi không hiểu gì cả, tôi không biết họ mang tôi đi đâu. Mỗi lần mở hé mắt, tôi chỉ thoáng thấy một mảng áo hoặc một mảng da của tôi. Nó đen sì và bốc mùi. Không còn lửa trên người nhưng tôi vẫn thấy nóng, trong tâm trí, tôi vẫn đang chạy với ngọn lửa cháy ngùn ngụt trên người.Tôi nằm trên một cái giường trong bệnh viện, co quắp dưới lớp chăn mỏng. Một cô y tá lột áo của tôi ra. Cô ta nắm mép vải, giật mạnh và cơn đau làm tôi tê liệt. Tôi gần như không nhìn thấy gì nữa, cằm tôi như dính vào ngực và không thể ngóc đầu dậy. Hai tay tôi cũng không thể cử động. Tôi thấy đau khắp người, trên đầu, trên vai, trên lưng, trên ngực. Tôi bốc mùi. Cô y tá không nói gì với tôi. Cô ta chỉ đến giật từng mảng da còn bám trên người tôi, áp lên đó một miếng gạc và cô ta bỏ đi. Nếu có thể làm cho tôi chết, có lẽ cô ta đã làm rồi, tôi chắc chắn như vậy. Tôi là một đứa con gái hư hỏng, nếu người ta thiêu sống tôi thì cũng bởi tại tôi là một đứa con gái không chồng mà lại có thai. Tôi đáng bị như vậy. Tôi rất muốn được chết vì tôi xấu hổ khi thấy mình còn sống. Tôi đau đớn xiết bao. Tôi muốn được xoa dầu lên da để làm dịu vết bỏng. Tôi muốn có ai nhấc chiếc chăn mỏng đang đắp trên người để tôi nguội đi một chút. Một bác sĩ đang có mặt ở đây. Tôi nhìn thấy phần chân ông ta và vạt áo blouse trắng. Ông ta nói nhưng tôi không hiểu. Vẫn luôn là cô y tá ấy, đến rồi đi. Tôi có thể cử động hai chân. Thỉnh thoảng, tôi nhấc chân nâng tấm chăn mỏng lên. Tôi cảm thấy phía sau lưng đau như dần, ở cạnh sườn tôi cũng thấy đau. Tôi nằm ngủ, đầu cúi gập dính sát vào ngực như lúc tôi đang bị ngọn lửa đốt cháy. Tối đen. Hôn mê. Đã bao nhiêu lâu rồi? Bao nhiêu ngày? Bao nhiêu đêm?…Không ai muốn sờ vào tôi, không ai muốn chăm sóc tôi, không ai cho tôi ăn, không ai cho tôi uống, họ chỉ đợi tôi chết. Tôi sắp chết. Cũng tốt thôi. Có lẽ tôi đã chết rồi. Cuối cùng, tất cả đã kết thúc.SOUAD (Nguyễn Minh Hoàng dịch)__________________Mẹ tôi vơ tấm da cừu trùm lên đứa bé để nó chết ngạt. Tôi trông thấy bà làm việc đó một lần, rồi hai, ba lần. Tôi cũng nghe chị Noura nói với mẹ: “Nếu đẻ con gái, con cũng sẽ làm như mẹ”. (Thứ Hai, 03/03/2008)17 tuổi, Souad đem lòng yêu một chàng trai. Tại ngôi làng của cô, cũng như nhiều ngôi làng khác, tình dục trước hôn nhân đồng nghĩa với cái chết. Vì tội làm ô danh, gia đình cô chỉ định người anh rể thực hiện bản án. Bị thiêu sống hết sức tàn khốc, Souad được cứu sống nhờ một phép lạ. Cô quyết định chấp nhận mọi rủi ro, thay mặt tất cả những người phụ nữ đang bị đe dọa mạng sống để lên tiếng. Hằng năm trên thế giới có hơn 5.000 trường hợp như vậy xảy ra, nhưng đa số không được biết đến. Bị thiêu sống – Kỳ 1: Hỏa hìnhTôi nghe thấy cánh cổng đóng sập lại. Anh ta kia rồi, anh ta đang tiến lại gần. 25 năm sau, tôi vẫn thấy lại những hình ảnh đó, như thể thời gian đã ngưng lại.Đó là những hình ảnh cuối cùng của quãng đời trước của tôi, ở đó, trong ngôi làng của tôi ở Cisjordanie. Chúng lướt qua thật chậm như trong các bộ phim truyền hình.Lạnh ngắt và bốc cháyHussein, anh rể tôi, mặc đồ bảo hộ lao động, một chiếc quần âu cũ với áo cộc tay. Anh ta đến trước mặt tôi và mỉm cười: “Chào, khỏe chứ?”. Anh ta nhai một cọng cỏ trong mồm và vẫn mỉm cười: “Tôi sẽ lo cho cô”. Nụ cười đó… Anh ta nói sẽ lo cho tôi, một điều mà tôi không trông đợi. Tôi cũng mỉm cười để cảm ơn anh ta nhưng không dám nói gì.”Bụng cô xem chừng đã khá to rồi đấy?”. Tôi cúi đầu, xấu hổ không dám nhìn anh ta. Tôi cúi thấp hơn nữa, trán chạm vào đầu gối. “Cả cái vết kia trên mặt nữa. Cô cố ý bôi nước lá móng phải không?”. “Không, em chỉ bôi trên tóc, em không cố ý”. “Cố ý hẳn đi rồi, để che cái vết”. Tôi nhìn đống quần áo mà tôi đang vò trên đôi tay run bắn. Đó là hình ảnh bất động và rõ ràng cuối cùng. Đống quần áo tôi đang vò dở và đôi tay run lẩy bẩy của tôi. Bất thình lình, tôi cảm thấy có cái gì đó lạnh ngắt đang chảy trên đầu tôi. Và ngay sau đó, người tôi bốc cháy. Tôi hiểu ngọn lửa do đâu và thước phim quay nhanh hơn, các hình ảnh cũng hiện ra rất nhanh. Tôi bắt đầu chạy chân đất khắp vườn, tôi đập hai tay lên tóc, gào thét thật to và cảm thấy chiếc áo của mình đang bay phấp phới phía sau lưng. Không biết lửa có bén sang áo của tôi không?Tôi ngửi thấy mùi xăng và tôi chạy. Bị đuôi áo làm vướng chân nên tôi không chạy được những bước dài. Tôi chỉ còn biết nghe theo bản năng, nghe theo sự thúc giục của nỗi kinh hoàng, chạy xa cái sân. Tôi chạy về phía vườn vì không còn lối thoát nào khác. Nhưng sau đó tôi gần như không còn nhớ gì nữa. Tôi chỉ biết là tôi đã chạy với ngọn lửa trên người và kêu thét thật to. Tôi đã làm thế nào để chạy thoát? Anh ta có đuổi theo tôi không? Hay anh ta đứng đợi lúc tôi ngã xuống để xem tôi bị thiêu trong ngọn lửa.Tối đenRõ ràng tôi đã trèo qua bước tường thấp trong vườn để chạy sang vườn hàng xóm hoặc chạy ra đường. Có mấy người phụ nữ, hình như là hai người, vậy là chắc chắn tôi đã chạy ra đường và họ cố dập tắt ngọn lửa trên người tôi. Bằng khăn trùm đầu của họ, tôi đoán như vậy.Họ dẫn tôi ra con suối của làng và nước đổ ào lên người tôi giữa lúc tôi tiếp tục kêu thét vì kinh sợ. Tôi nghe thấy tiếng la hét của họ, những người phụ nữ đó, nhưng mắt tôi không thấy gì cả. Đầu tôi cúi gập xuống ngực, tôi cảm thấy có dòng nước lạnh đang chảy, chảy không ngừng và tôi kêu đau vì dòng nước lạnh như thiêu đốt tôi. Tôi nằm co quắp, tôi ngửi thấy mùi thịt cháy, mùi khói bốc lên. Có lẽ tôi bị ngất đi. Tôi không nhìn rõ được. Chỉ còn vài hình ảnh mơ hồ, vài tiếng động như thể tôi đang ngồi trên chiếc xe tải nhỏ của cha tôi. Nhưng người lái không phải cha tôi. Tôi nghe thấy mấy người phụ nữ đang khóc thương cho tôi. “Tội nghiệp con bé”, “Tội nghiệp”… Họ an ủi tôi. Tôi đang nằm trên một chiếc ôtô. Tôi cảm thấy bị xóc nẩy khi xe chạy trên đường. Tôi nghe thấy tiếng rên rỉ của chính tôi.Và rồi không nghe thấy gì nữa và rồi lại nghe có tiếng động của chiếc xe và giọng nói của mấy người phụ nữ. Tôi cảm thấy nóng rực như thể ngọn lửa vẫn đang tiếp tục cháy trên người. Tôi không sao ngẩng đầu lên được, và không thể cử động thân mình, không thể cử động hai tay, tôi đang cháy, vẫn đang cháy… Mùi xăng từ người tôi bốc lên nồng nặc. Nghe tiếng động cơ ôtô, tiếng than khóc của mấy người phụ nữ nhưng tôi không hiểu gì cả, tôi không biết họ mang tôi đi đâu. Mỗi lần mở hé mắt, tôi chỉ thoáng thấy một mảng áo hoặc một mảng da của tôi. Nó đen sì và bốc mùi. Không còn lửa trên người nhưng tôi vẫn thấy nóng, trong tâm trí, tôi vẫn đang chạy với ngọn lửa cháy ngùn ngụt trên người.Tôi nằm trên một cái giường trong bệnh viện, co quắp dưới lớp chăn mỏng. Một cô y tá lột áo của tôi ra. Cô ta nắm mép vải, giật mạnh và cơn đau làm tôi tê liệt. Tôi gần như không nhìn thấy gì nữa, cằm tôi như dính vào ngực và không thể ngóc đầu dậy. Hai tay tôi cũng không thể cử động. Tôi thấy đau khắp người, trên đầu, trên vai, trên lưng, trên ngực. Tôi bốc mùi. Cô y tá không nói gì với tôi. Cô ta chỉ đến giật từng mảng da còn bám trên người tôi, áp lên đó một miếng gạc và cô ta bỏ đi. Nếu có thể làm cho tôi chết, có lẽ cô ta đã làm rồi, tôi chắc chắn như vậy. Tôi là một đứa con gái hư hỏng, nếu người ta thiêu sống tôi thì cũng bởi tại tôi là một đứa con gái không chồng mà lại có thai. Tôi đáng bị như vậy. Tôi rất muốn được chết vì tôi xấu hổ khi thấy mình còn sống. Tôi đau đớn xiết bao. Tôi muốn được xoa dầu lên da để làm dịu vết bỏng. Tôi muốn có ai nhấc chiếc chăn mỏng đang đắp trên người để tôi nguội đi một chút. Một bác sĩ đang có mặt ở đây. Tôi nhìn thấy phần chân ông ta và vạt áo blouse trắng. Ông ta nói nhưng tôi không hiểu. Vẫn luôn là cô y tá ấy, đến rồi đi. Tôi có thể cử động hai chân. Thỉnh thoảng, tôi nhấc chân nâng tấm chăn mỏng lên. Tôi cảm thấy phía sau lưng đau như dần, ở cạnh sườn tôi cũng thấy đau. Tôi nằm ngủ, đầu cúi gập dính sát vào ngực như lúc tôi đang bị ngọn lửa đốt cháy. Tối đen. Hôn mê. Đã bao nhiêu lâu rồi? Bao nhiêu ngày? Bao nhiêu đêm?…Không ai muốn sờ vào tôi, không ai muốn chăm sóc tôi, không ai cho tôi ăn, không ai cho tôi uống, họ chỉ đợi tôi chết. Tôi sắp chết. Cũng tốt thôi. Có lẽ tôi đã chết rồi. Cuối cùng, tất cả đã kết thúc.SOUAD (Nguyễn Minh Hoàng dịch)__________________Mẹ tôi vơ tấm da cừu trùm lên đứa bé để nó chết ngạt. Tôi trông thấy bà làm việc đó một lần, rồi hai, ba lần. Tôi cũng nghe chị Noura nói với mẹ: “Nếu đẻ con gái, con cũng sẽ làm như mẹ”. Xem thêm Thu gọn
Review sách 100 Câu Hỏi Về Gia Định Sài Gòn – 100 Sự Kiện Nổi Bật (1975 – 2005) Ở Thành Phố Hồ Chí Minh.
Đang cập nhật…
Mua sách 100 Câu Hỏi Về Gia Định Sài Gòn – 100 Sự Kiện Nổi Bật (1975 – 2005) Ở Thành Phố Hồ Chí Minh bản quyền ở đâu.
Quyển sách 100 Câu Hỏi Về Gia Định Sài Gòn – 100 Sự Kiện Nổi Bật (1975 – 2005) Ở Thành Phố Hồ Chí Minh hiện được bán với giá 65.000đ, bạn có thể mua trược tiếp sách tại đây.
Tìm kiếm liên quan
Download 100 Câu Hỏi Về Gia Định Sài Gòn – 100 Sự Kiện Nổi Bật (1975 – 2005) Ở Thành Phố Hồ Chí Minh PDF
100 Câu Hỏi Về Gia Định Sài Gòn – 100 Sự Kiện Nổi Bật (1975 – 2005) Ở Thành Phố Hồ Chí Minh Tác giả Trần Thanh Phương PDF
Tải sách 100 Câu Hỏi Về Gia Định Sài Gòn – 100 Sự Kiện Nổi Bật (1975 – 2005) Ở Thành Phố Hồ Chí Minh ebook MOBI
100 Câu Hỏi Về Gia Định Sài Gòn – 100 Sự Kiện Nổi Bật (1975 – 2005) Ở Thành Phố Hồ Chí Minh EPUB
100 Câu Hỏi Về Gia Định Sài Gòn – 100 Sự Kiện Nổi Bật (1975 – 2005) Ở Thành Phố Hồ Chí Minh full
100 Câu Hỏi Về Gia Định Sài Gòn – 100 Sự Kiện Nổi Bật (1975 – 2005) Ở Thành Phố Hồ Chí Minh đọc online
Ngày xuất bản: April 19, 2022 @ 5:49 pm